Tôi có người chị họ
Nhà ở bến sông Xưa
Chị mồ côi mẹ khi còn nhỏ
Sống cạnh người cha quá hững hờ
Cái cảnh con chồng dì ghẻ ấy
Mấy đời bánh đúc có xương chưa?
Cho nên thường lúc tôi qua đấy
Bên mảnh guồng tơ dáng thẫn thờ
Chị bảo: Đời mình Thanh có thấy
Mai ngày rồi cũng rối như tơ!
Có ngày gió gió mưa mưa
Đôi bàn tay nhỏ thoi đưa nhịp nhàng
Chị tôi ngồi dệt tơ vàng
Tiếng ru hàng xóm vọng sang bên nhà:
"Thân em như hạt mưa sa
"Hạt vào vườn cải hạt ra ruộng đào
"Thân em như tấm lụa đào
"Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?"
Nhà ở bến sông Xưa
Chị mồ côi mẹ khi còn nhỏ
Sống cạnh người cha quá hững hờ
Cái cảnh con chồng dì ghẻ ấy
Mấy đời bánh đúc có xương chưa?
Cho nên thường lúc tôi qua đấy
Bên mảnh guồng tơ dáng thẫn thờ
Chị bảo: Đời mình Thanh có thấy
Mai ngày rồi cũng rối như tơ!
Có ngày gió gió mưa mưa
Đôi bàn tay nhỏ thoi đưa nhịp nhàng
Chị tôi ngồi dệt tơ vàng
Tiếng ru hàng xóm vọng sang bên nhà:
"Thân em như hạt mưa sa
"Hạt vào vườn cải hạt ra ruộng đào
"Thân em như tấm lụa đào
"Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?"
Từ đó thế rồi thôi
Tôi dời ra mé biển
Một chiều nơi xa xôi
Nghe người ta kể chuyện
Hồi cuối năm mới rồi
Giặc tràn Xưa hai chuyển.
Một chiều nơi xa xôi
Nghe người ta kể chuyện
Hồi cuối năm mới rồi
Giặc tràn Xưa hai chuyển.
Lần trước tôi về
quê
Sang làng Xưa thăm bác
Nắng úa mươi bờ tre
Gió chiều lên xào xạc
Lá xém mấy hàng cau
Mánh vườn dâu ngơ ngác
Khung cửi nhện giăng mau
Guồng tơ nằm lệch lạc
Tôi hỏi: Chị con đâu?
Bác rằng: Đi công tác.
Người con gái trẻ mơ buồn ấy
Hẳn đã căm hờn một sớm đông
Ngùn ngụt bốn trời trông lửa cháy
Làng thiêu nhà đốt hận sôi lòng
Đàn con hàng xóm hờ cha mẹ
Anh chị gào em, vợ khóc chồng
Đêm đêm nghe tiếng hờ rên rỉ
Phận gái như mình có vẹn không?
Nắng úa mươi bờ tre
Gió chiều lên xào xạc
Lá xém mấy hàng cau
Mánh vườn dâu ngơ ngác
Khung cửi nhện giăng mau
Guồng tơ nằm lệch lạc
Tôi hỏi: Chị con đâu?
Bác rằng: Đi công tác.
Người con gái trẻ mơ buồn ấy
Hẳn đã căm hờn một sớm đông
Ngùn ngụt bốn trời trông lửa cháy
Làng thiêu nhà đốt hận sôi lòng
Đàn con hàng xóm hờ cha mẹ
Anh chị gào em, vợ khóc chồng
Đêm đêm nghe tiếng hờ rên rỉ
Phận gái như mình có vẹn không?
Tôi còn nên viết gì chăng
nhỉ
Chị đã lên đường với núi sông.
Chị đã lên đường với núi sông.
1947
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét